“Cứu người?” Liễu Sương đồng tử khẽ co lại: “Ngươi muốn ta trở về Thu Nguyệt Am?”
“Không sai.” Phó Trường Sinh đầu ngón tay khẽ điểm, một mảnh ngọc giản rơi vào lòng bàn tay Liễu Sương: “Khôi phục dung mạo cũ, đến địa lao giải cứu Thụy ca nhi. Ta sẽ ở ngoài tiếp ứng.”
Nói rồi.
Phó Trường Sinh chợt phất tay áo, linh lực lưu chuyển, hiện ra hình ảnh một thanh niên – dung mạo có ba phần tương tự Phó Trường Sinh, nhưng càng thêm sắc bén.